Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

Thạch Sanh ver2.0 (Thư giãn)

Thạch Sanh ver2.0 (Sưu tầm) Ngày xưa, xưa thật là xưa... xưa đến nỗi người ta không thể nhớ rõ là ngày tháng năm nào. Ven rừng có một chàng trai mồ côi từ nhỏ sống bằng nghề đốn củi và săn bắn, tên của chàng là Thạch Sanh. Hàng ngày chàng thường ngồi dưới gốc đa hóng gió... Một ngày nọ, có một người thương nhân buôn rượu đế tên là Lý Thông, nhìn thấy chàng côi cút một mình tội nghiệp nên nói: - Chú mày sống một mình, nữa đêm nhậu xỉn trúng gió thì ai lo cho... Thạch Sanh đáp: - Tui quen rùi...có những đêm xỉn quắc cần câu sáng vẫn bình thường. Lý Thông nói: - Nhưng chú mày sống bằng nghề lâm tặc, tối ngày đi vào rừng kiếm ăn thế nào cũng bị tụi kiểm lâm nó bắn...Không thì nó bắt được thì chú mày cũng vào nhà đá mà gỡ lịch dzài dzài. Thạch Sanh thở dài: - haizzzzzzzz... tui một thân một mình, đành chịu chứ biết làm sao ? Lý Thông thấy thương cho Thạch Sanh: - Thôi thì chú mày về ở với tao, phụ tao buôn bán, anh em chăm sóc lẫn nhau, còn hơn sống một mình, không nơi nương tựa. Thạch Sanh đồng ý trước đề nghị của Lý Thông, sau đó Lý Thông lấy chiếc Nouvo chở Thạch Sanh về nhà mình. Thạch Sanh nhận mẹ của Lý Thông làm mẹ nuôi, cả 3 chung sống một nhà kể từ đó. Tuy nhiên, Thạch Sanh nhiều lần nhậu say lấy xe của Lý Thông đi đua, bị cảnh sát giao thông "chụp mũ" nhiều lần, nhưng Lý Thông không một lời oán trách, chỉ khuyên Thạch Sanh lo tu chí làm ăn. Mẹ Lý Thông thì trách : - Tự nhiên dẫn của nợ về nhà, tối ngày chỉ biết ăn nhậu phá làng phá xóm. Lý Thông vẫn từ tốn giải thích với mẹ: - Bản tính nó vẫn tốt, chỉ tại tuổi trẻ ham chơi thôi ! Cho đến một ngày kia, tại vùng mà Thạch Sanh đang sống bỗng xuất hiện một con Xà Tinh vô cùng hung hãn, đã làm hại rất nhiều người dân trong vùng. Một đêm, Thạch Sanh mò sang làng bên tán gái, bị trai làng bên rượt đánh...Thạch Sanh cảm thấy buồn tình liền đi nhậu, càng nhậu càng ức chế, càng ức chế thì uống càng nhiều. Sau cùng, Thạch Sanh uống say quên đường về nhà, đi lạc đến một căn miếu hoang. Xui cho Thạch Sanh khi chàng không hề biết đây chính là nơi Xà Tinh ẩn náu. Thạch Sanh vì quá chén, nên nằm lăn ra giữa miếu mà ngủ. Nửa đêm, gió lùa xào xạc, cây cối rung chuyển khắp một vùng, những luồn khói trắng thay nhau lan tỏa đi các hướng. Thạch Sanh bừng tỉnh, dụi mắt nói: - Nửa đêm trời lạnh muốn chết mà thằng nào bật quạt máy vậy chời! Trước mặt Thạch Sanh một con mãng xà cực lớn, cao gấp đôi chàng, cặp mắt đỏ ngầu, với cặp sừng quái dị trên đầu. Mũi nó thở phì phò ra khói trắng, nhìn đăm đăm vào Thạch Sanh một cách thèm thuồng. Thạch Sanh hỏi : - Mày là ai thế - Tao là Xà Tinh - Mày làm gì mà nhìn tao bằng ánh mắt nham hiểm như muốn âm mưu điều gì đen tối vậy mạy Xà Tinh nói: - Tự nguyện đi cưng , mà chống cự thì anh càng thích... hé hé ! Thạch Sanh biết mình không thể solo lại Xà Tinh, đành tính kế tìm đường thoát thân thì bất ngờ đạp phải vỏ chuối của ai đã ăn vứt vỏ bữa bãi trong miếu - Chết tui rồi, thế là tan đời (Thạch sanh thầm nghĩ) đành phải cam chịu...hic hic cho Xà Tinh ăn thịt chứ sao bi giờ. Tuy nhiên lúc trượt té, cây búa trong tay Thạch Sanh đã văng lên trên không trung và rớt trúng ngay cổ Xà Tinh...Phập...rớt ra làm hai...Đầu Xà Tinh lìa ra khỏi cổ. Sau khi giết chết Xà Tinh, Thạch Sanh đốt xác nó...Thật bất ngờ, xác Xà Tinh chợt biến thành 1 bộ cung tên bằng vàng, Thạch Sanh vui như tết reo lên: - Dzàng ! dzàng ! đem về bán chắc cũng được khối tiền, có tiền ăn nhậu khỏi xin anh Lý Thông nữa. Đêm đó, Lý Thông nghe tiếng gõ cửa. Chàng đoán là Thạch Sanh đã về với bộ dạng say bê bết. Sợ Thạch Sanh trúng gió, Lý Thông vội vàng chạy ra mở cửa, thật kinh hoàng khi thấy Thạch Sanh tay xách một cái đầu rắn to khủng khiếp. Lý Thông nghĩ, do mình cho Thạch Sanh ít tiền quá, nhậu không đủ, nên khiến cho Thạch Sanh đã quay lại con đường lâm tặc, săn trộm thú quí hiếm...Lý Thông thầm trách mình, rồi quay sang hỏi Thạch Sanh: - Em lại săn trộm thú quí hiếm à ? Thạch Sanh nói: - Con này tự nhiên nạp mạng mà. Lý Thông thở dài: - Haiiiiiiizzzzzzz nghe nói ngày mai kiểm lâm sẽ mở một chiến dịch đi thu dọn những tên lâm tặc... mà con rắn này to vậy chắc nó có trong sách đỏ, được nhà nước bảo vệ. Anh nghĩ chú nên trốn đi đâu đó 1 thời gian còn ở đây để anh lo liệu, đút lót ít tiền chắc họ cho qua. Thạch Sanh cảm động nói: - Em đã liên lụy đến anh rồi, aii biết con này có trong sách đỏ đâu. Lý Thông đưa cho Thạch Sanh ít tiền và Thạch Sanh đi trong đêm đó. Sáng hôm sau một toán quân triều đình, cùng một đoàn thợ săn đến trước nhà của Lý Thông, người ta nói rằng con Xà Tinh đã hại quá nhiều bá tánh, nhà vua treo giải thưởng cao cho ai diệt được nó. Lý Thông may mắn còn giữ được đầu Xà Tinh nên được phong lên làm quan, đang cho người đi tìm Thạch Sanh để trả lại chức quan cho chàng. Trong khi Thạch Sanh đang trốn chui trốn nhủi, trở về gốc đa sống cuộc sống Lâm Tặc như xưa. Ngồi buồn buồn không biết làm gì, Thạch Sanh lấy cung tên ra thử. - Cung đẹp thế này mà bán cũng tiếc nhỉ? Thôi để lại xài vậy. Thạch Sanh bắn lung tung vào các gốc cây, rồi chỉa lên trời bắn chỉ thiên, xem sức chàng bắn được bao xa bỗng nhiên nghe: - AAAAAAAAAAAAAAA ! Thằng nào ám sát tao? Thạch Sanh ngước lên thấy một con chim hình thù quái dị chân đang quắp một cô gái. Nhưng mũi tên bắn chỉ thiên của Thạch Sanh đã xuyên qua 1 cánh, khiến nó bay lảo đảo. Thạch Sanh reo lên: - Chim to quá ! Chim to quá !... chuyến này có thịt chim ăn rầu! Nói rồi Thạch Sanh đuổi theo hướng chim bay, lần theo vết máu đến một cửa hang. Bất ngờ, Thạch Sanh thấy Lý Thông cùng một toán binh lính cũng đang ở đó. Thì ra người bị con chim to lớn kia quắp đi là công chúa, Lý Thông đang cùng bính lính truy tìm. Lý Thông nói: - Em xuống thám thính trước rồi anh dẫn quân xuống. - Okie ! phần thưởng share 5:5 nhé. - Chuyện nhỏ, em xuống đi...! Thạch Sanh chui xuống hang, thấy đại bàng ngủ say bên cạnh còn mấy vỏ chai Heineiken. Chắc bị thương nên về nhậu để cho quên cơn đau cho dễ ngủ, để dưỡng thương. Thạch Sanh ra hiệu cho công chúa, đu dây lên trốn, công chúa nhìn Thạch Sanh đằm thằm, không chịu đi: - Chàng đẹp trai quá, vài bữa ghé nhà em chơi nha. - Đi lẹ đi bà nội, nó tĩnh dậy thì banh xác cả 2. - Chàng cẩn thận nha ! Ta off trước đây. Công chúa vừa ra khỏi miệng hang thì...Đùng ! Ầm !....Lý Thông thét lên: - Oh Nô ! Thạch Sanh em tui còn ở dưới... đứa nào nổ bom cho sập hang vậy? Quân sĩ chạy lại bẩm báo: - Có một doanh nghiệp khai thác đá ở vùng này đã cho nổ bom, chuẩn bị cho việc khai thác ạh! Tiếng đất đá chuyển động làm cho Đại bàng tinh tỉnh giấc. Thạch Sanh hoảng hốt cầm chắc búa trong tay, quay về phía Đại bàng Tinh, ánh mắt chàng như đang dò xét. Đại Bàng Tinh gào thét: - Công chúa của ta đâu rồi ? Mất bao công sức mới cướp về được...chưa làm ăn gì được mà đã bỏ trốn. Thạch Sanh không nhịn được cười, bật lên cười thật lớn: - Hé hé hé... sao chú mày không đi kiếm con chim cái nào làm vợ, sao cứ phải là Công chúa mới được. Đại bàng Tinh quay sang nhìn Thạch Sanh: - Tao thành tinh rồi, to lớn thế này có con chim cái nào xứng đâu mà lấy. Mày dám xông vào hang của tao, mày phải chết...! Nói đoạn, Đại bàng tinh vỗ cánh tạo nên những đợt cuồng phong làm đất đá văng tứ hướng, Thạch Sanh vội vàng né vào một hốc, móc cung tên ra nhắm vào Đại bàng Tinh. - " Head shot"...nè con...! Mũi tên bay tới cắm phập vào ngực Đại bàng tinh. Đại bàng tinh gào lên từng cơn: - Hự... hự...chết ta rồi, mà mày ngu thật. Bắn trúng ngực mà bảo headshot. Thạch Sanh rút thêm 1 mũi tên bắn xuyên qua một bên cánh của Đại bàng tinh. - Double kill. Đại bàng gượng dậy, quì xuống lạy Thạch Sanh: - Tao lạy mày đừng hành hạ tao nữa, bắn tao 1 phát ân huệ cho tao lên đường đi. Thạch Sanh cầm búa bước tới trước mặt Đại bàng tinh cầm cây búa chém xuống đầu của hắn. Vừa chém Thạch Sanh vừa thét lên: - Hem được! Phát cuối cùng cầm búa chém mới sướng! Sau khi tiêu diệt Đại bàng Tinh, Thạch Sanh nghe tiếng kêu cứu vang khắp hang. Thạch Sanh đi về hướng kêu cứu, thấy một chàng trai khôi ngô, ăn mặc như một vị vương tôn công tử. - Tôi là con trai vua thủy tề bị Đại bàng tinh "bắt cóc tống hột xoàng", xin tráng sĩ hãy cứu giúp. Thạch Sanh cười lên hô hố rồi đáp: - Chú em giàu thế hả, lệ phí cứu là 2 ba lô vàng 4 số 9 và 2 xe tải USD nhé ! Con vua thủy tề cười đáp: - Tiền nong không thành vấn đề ! Thế rồi Thạch Sanh hì hục moi đá dẫn con trai vua thủy tề thoát ra khỏi hang. Sau đó hộ tống về đến tận thủy cung để lãnh tiền và vàng. Về phần Lý Thông sau khi hộ giá công chúa về cung, thì lúc nào cũng thương tiếc Thạch Sanh, tối ngày ăn nhậu be bét. Chúng ta có thể nhận ra Lý Thông ăn chơi là do Thạch Sanh. Lý Thông mắc tội lừa vua cũng do Thạch Sanh, vì mỗi lần trả công là Thạch Sanh trốn mất để Lý Thông hưởng. Từ đó suy ra, Lý Thông là người vô tội còn Thạch Sanh là người vô số tội. Công chúa vì nghe tiếng bom nổ lúc vừa ra khỏi hang nên tai điếc, tối ngày ai hỏi gì cũng "hở " , "hả", "gì"...làm mọi người cứ tưởng công chúa đang thầm thương trộm nhớ đến Thạch Sanh chứ không hề biết công chúa bị điếc. Sau khi đưa con trai vua thủy tề về thủy cung, Thạch Sanh được vua thủy tề tiếp đãi nồng hậu. Không biết bao nhiêu sinh linh thủy tộc phải bỏ mạng để làm thức ăn tiếp đãi Thạch sanh. Sau một canh giờ, Thạch Sanh đã chén hết 1/3 số binh tôm tướng cá của thủy cung, vua thủy tề kinh hãi mới nói: - Tráng sĩ chắc ăn cũng no rồi! Để ta dẫn vào kho bạc muốn lấy bao nhiu thì lấy...! Thạch Sanh tính tình thẳng thắng nói: - Ăn nhiu đây sao no, cho thêm ít nữa đi ! Vua thủy tề thì lo Thạch Sanh chén hết "binh tôm tướng cá" sẽ quay sang chén luôn cả mình nên cố tình nài nĩ: - Sợ ăn no quá không có sức vác vàng về... Thạch Sanh nghe đến vàng thì mắt sáng rực lên: - Dzàng à ! đâu ! đâu ! Dẫn ta đi lấy mau lên...! Đúng như lời nói, vua thủy tề dẫn Thạch Sanh vào kho... vì không mang theo đồ để chứa cho nên Thạch Sanh mượn vua thủy tề 2 cái va li . Chàng nhét đầy USD và vàng 4 số 9 rồi ra về. Trước khi về chàng còn được vua thủy tề tặng thêm một cây đàn ghita...! Thạch Sanh vai mang ghita, 2 tay xách hai cái vali trở về trần gian. Nhưng chàng không về lại gốc đa mà chàng tiến vào kinh thành thuê hotel và bắt đầu ăn chơi như một đại gia xài tiền như nước. Thú vui tiêu khiển của Thạch Sanh rất đơn giản, chàng ra phố đồng thấy mặt ai nhìn thấy ghét thì lấy vàng chọi vào đầu. Người ta không trách chàng mà còn van xin nài nĩ chàng chọi nhiều lên. Thạch Sanh miệng ngậm điếu ba số, tay cầm 1 sấp USD đốt kê lên miệng mồi thuốc. Nhờ tính tốt xài tiền như nước của Thạch Sanh, chẳng bao lâu chàng trắng tay nợ nần ngập đầu, và lập tức chàng bị tống cổ ra khỏi hotel. Sau khi hết tiền, Thạch Sanh ghé tiệm cầm đồ, lấy bộ cung tên bằng vàng đem cầm, lấy tiền làm lộ phí quay về... gốc đa. Chiều chiều chàng lại vác cây ghita ra ngêu ngao hát..: - Đời Thạch Sanh có cây đàn ghita, nhờ ghita mới qua ngày....là lá la... Lại nói về Đại bàng Tinh và Xà Tinh sau khi bị Thạch Sanh giết, vì quá ức chế nên linh hồn chúng không siêu thoát, vẫn đang lang thang vất vưỡng ở chốn nhân gian. Một ngày kia hai linh hồn đó gặp nhau. Xà Tinh khóc kể cho Đại bàng Tinh nghe: - Thằng Thạch sanh nó hên lắm, Tớ chưa kịp làm gì nó thì tự nhiên nó té và cây búa của nó văng lên rớt trúng ngay đầu tớ làm tớ chết một cách cực kỳ vô duyên. Híc híc, một cái chết thật tức tưởi. Đại bàng tinh thì kể: - Tớ còn ức chế hơn, đang đem vợ về chuẩn bị động phòng nó headshot một cánh của tớ. Đã thế nó còn đột nhập vào hang giết chết tớ và cướp vợ tớ đi. Thằng này tội ác tày trời vậy mà không bị trời trả báo... Xà Tinh liền đề nghị: - Tớ với cậu thế thiên hành đạo đi..! Đại Bàng Tinh thộn bộ mặt ngu đần của mình ra hỏi: - Cũng muốn vậy lắm, nhưng phải làm thế nào ? Xà Tinh nói nhỏ vào tai Đại bàng tinh : - Làm như thế này.. xì xào .. xì xào... Đêm đó, Đại Bàng Tinh và Xà Tinh mò vào cung điện chôm chiếc mercedes của nhà vua, lái ra để cạnh gốc đa của Thạch Sanh. Nhà vua tức giận khi chiếc xe mình mới mua chưa kịp lái thử đã bị chôm mất, sai quân sĩ lùng sục tìm kiếm. Và phát hiện chiếc xe đang ở gốc đa ở Thạch Sanh, lập tức Thạch Sanh bị đưa ra tòa. Bên nguyên cáo là nhà vua, bị cáo là Thạch Sanh... Thạch Sanh đỡ không nỗi vừa vào thẩm phán đập bàn tuyên án : - Bị cáo Thạch Sanh lãnh 10 năm tù giam. Thạch Sanh thốt lên: - Oh mai gót! Hôm qua nhậu xỉn không biết gì, tự nhiên sáng nay được ở tù... hị hị! Thạch Sanh bị bắt giam vào ngục tối. Buồn chán không biết làm gì đem ghita ra khảy cho vui tai. Lúc này Thạch Sanh đút lót cho cai ngục thuê nhạc sĩ Tuấn Khanh sáng tác bài "Giọt Đàn Thạch Sanh". Tối ngày trong tù Thạch Sanh hết hát mấy bài nhạc tù lại chuyển sang nhạc chế, rồi lại hát đi hát lại bài Giọt Đàn Thạch Sanh đến mỏi mồm mới thôi. - "Đêm trong hang tối ta lặng nghe...nhân gian khô héo 1 tiếng đàn hồn nhiên í a. Đàn hỡi hãy cất tiếng kêu tịch tình tang...thế gian còn nơi nương náu...đàn hỡi hãy cất tiếng kêu dùm đời ai tính tang tình, tang tính tinh... Tiếng đàn và giọng hát của Thạch Sanh vang xa, vang vào tận chốn thâm cung. Công Chúa bao ngày trầm ngâm thơ thẩn bỗng dưng cất lên được tiếng nói: - Quân sĩ đâu ? Tên lính hầu chạy vào: - Bẩm công nương, có chuyện gì vậy ? Công chúa nói: - Thằng nào đánh đàn dở tệ, còn giọng hát thì như con vịt đực, mà tối ngày cứ tra tấn lỗ tai ta. Lôi nó lên cho ta xử lí! Thấy con gái nói được và trở lại bình thường, vua cha mừng lắm liền hạ lệnh quân sĩ lôi Thạch Sanh lên. Thạch Sanh nhận ra công chúa và nàng cũng nhận ra chàng. Liền tâu với vua cha: - Người này đã có công cứu con lần trước, con muốn cưới người này mong phụ hoàng đồng ý. Đúng lúc đó thì Lý Thông xuất hiện tâu lên với vua tất cả công trạng của Thạch Sanh và xin được trả chức quan lại cho Thạch Sanh. Vừa lúc đó quân sĩ chạy vào cấp báo: - Tâu đức vua, quân giặc đã tiến đến cổng thành, chúng bao vay tứ phía rồi. Nhìn sắc mặt thất kinh của nhà vua, Thạch Sanh vội trấn an: - Xin cho tiểu nhân ra trận. Nhà vua chấp thuận. Thạch Sanh bố trí các cung thủ phục kích. Sau đó, chàng đứng trên cổng thành hát bài " Nỗi Lòng Xa Xứ" , bài này chàng học lóm của ca sĩ Nguyễn Phi Hùng. Quân giặc nghe xong cảm thấy nhớ nhà không còn hứng thú chiến đấu, đồng loạt quay lưng rút về. Lúc quân địch vừa rút lui, Thạch Sanh ra lệnh các cung thủ đang ẩn nấp đồng loạt headshot. Thạch Sanh đại thắng, quân địch chết như rạ, máu chảy thành sông, lời than khóc vang động đến trời cao. Ngọc Hoàng nhận thấy Thạch Sanh là con người tàn ác, nếu để sống sót sẽ gây họa cho nhân gian nên sai Thiên Lôi đánh chết chàng. Thiên Lôi cầm tờ lệnh truy nã của Ngọc Hoàng, bức tranh Thạch Sanh đóng khố vai mang cung tên, hăm hở xuống hạ giới tìm. Đúng lúc đó Lý Thông trả chức quan cho Thạch Sanh nên hai người đổi quần áo. Lý Thông xin bộ cung tên của Thạch Sanh để về quê sinh sống, vì chàng chán cảnh giàu sang muốn về sống những ngày đạm bạc như xưa. Vừa thay đồ xong bỗng thấy trời đất tối sầm, một luồng sét giáng xuống...Ầm ! Lý Thông lìa đời, toàn thân đen như than. Mẹ Lý Thông thấy con chết chạy ra: - Lý Thông con tôi ! Thiên Lôi mới nhận ra mình đã đánh nhầm người, lập tức đánh lại. Thêm một tia sét giáng xuống, Thạch Sanh nhảy sang né...Ầm ! mẹ Lý Thông trút hơi thở cuối cùng đổ gục, thân thể cháy đen như con mình. Thiên Lôi thấy mình đánh nhầm hai lần không đánh nữa, quay về trời nhận tội. Thạch Sanh thì tỏ ra nhân đức khi lo ma chay cho mẹ con Lý thông nên được nhiều người ca tụng. Sau đó ít lâu sau, Thạch Sanh cưới công chúa, tối ngày trù ẻo cho vua cha băng hà. Ai ngờ vua cha băng hà thật và chàng lên làm vua trị vì đất nước...!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét